LÊ CÔNG ĐỊNH – Con bệnh của “ Hội chứng tâm thần dân chủ”

Trong cơn túng đề tài công kích Nhà nước Việt Nam, ít lâu nay, thiên hạ mạng lại rũ ra cười vì Lê Công Định, một khuôn mặt vốn được coi là sáng giá nhất trong hàng ngũ ngụy dân chủ, bỗng lập bàn thờ và lên mạng ca tụng công đức của ông Ngô Đình Diệm, Tổng thống đầu tiên của VNCH. Tưởng tay này có họ hàng gì với ông Diệm, nhưng truy tra mãi cũng không thấy liên quan chút máu mủ nào. Tưởng anh ta cám cảnh, thương cái ông bị lũ tướng tá theo lệnh Mỹ bắn chết một cách không thương xót tẹo nào, ca ngợi công đức là để lên án bọn đó. Nhưng không. Ít lâu sau, tiện mồm, hắn ta lại làm thơ ca ngợi những tướng tá tham gia đảo chính, tiêu diệt cả họ hàng ông Diệm. Thế là thế nào? Ngáo đá thì chắc không rồi. Không lẽ một người có cha mẹ tử tế, được học hành hẳn hoi lại nghiệm ma túy tổng hợp? Không phải vậy. Cư dân mạng internet đánh giá rất chuẩn: Lê Công Định mắc “Hội chứng tâm thần dân chủ”. Cái căn bệnh này nó đang phổ biến trong hàng ngũ những người có đi học nhưng bất mãn và trở thành ngụy dân chủ. Triệu chứng của nó là lảm nhảm mọi điều, đúng sai không quan trọng, miễn là có thể công kích, chống phá được nhà nước.
LÊ CÔNG ĐỊNH LÀ AI?
Một số người vẫn gọi Lê Công Định là “luật sơ”. Chắc chắn không phải vậy. Chỉ là luật sư nếu anh ta tham gia một đoàn luật sư nào đó và được hành nghề luật sư. Nhưng Lê Công Định không được một đoàn luật sư nào nhận làm thành viên và dĩ nhiên anh ta không được hành nghề. Vậy anh ta làm luật sư với ai?
Sau hơn ba năm chấp hành án vì “hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân”, ngày 6.2.2013, Lê Công Định được ra tù trước thời hạn. Ngỡ rằng sau khi được hưởng lượng khoan hồng của Nhà nước, Lê Công Định sẽ rút ra bài học để làm lại cuộc đời. Nhưng không phải như vậy, hoang tưởng anh hùng, anh ta vẫn nghĩ sẽ dẫn đầu đội quân ngụy dân chủ, lật đổ được chính quyền nhân dân. Nhưng Những kẻ trong hàng ngũ ngụy dân chủ còn lạ gì tư cách của anh ta. Hèn nhát là bản chất của những kẻ có đi học nhưng không học hành đến nơi đến chốn. Năm 2010, ôm vành móng ngựa, trước khi tòa nghị án, Lê Công Định đã thành khẩn nhận tội, tỏ ra ân hận vì “đi ngược lại những đóng góp của gia đình trong hai cuộc kháng chiến”. Đến hôm nay, clip có hình ảnh Lê Công Định nhận tội và xin khoan hồng vẫn có thể dễ dàng tìm thấy trên mạng internet, anh ta đã khẳng định những hành vi của anh ta: “có mục đích tuyên truyền chống Nhà nước Việt Nam, hành vi của tôi đã vi phạm pháp luật Việt Nam, cụ thể là Điều 88 BLHS, như tôi bị khởi tố. Tôi rất hối hận về sai lầm của mình mà vì đó mà tôi đã bị tạm giam như ngày hôm nay.
Do vậy, tôi đã hợp tác khai báo đầy đủ về việc làm của mình cho cơ quan điều tra, mong được hưởng các tình tiết giảm nhẹ và sự khoan hồng theo quy định của pháp luật”. Vâng anh ta đã khẳng định có tội và đã thành thật khai báo rõ trọi, không từ ai, dù là quan thầy hay cả những người đã cho tiền, xúi dại anh ta. Hãy nghe anh ta đổ tội cho các “chiến hữu”: “Với sự lôi kéo của Nguyễn Sĩ Bình, tôi đã tham gia Đảng Dân chủ Việt Nam và là thành viên Ban Thường vụ tổ chức này và đã tham gia các việc làm tuyên truyền chống Nhà nước Việt Nam”… “Đầu tháng 3.2009, tại Pattaya, Thái Lan, tôi đã bị tổ chức Việt Tân lôi kéo tham gia lớp huấn luyện đấu tranh bất bạo động”!
Với tư cách này, lại hoang tưởng làm thủ lĩnh chính trị thì đúng là có triệu chứng tâm thần thật rồi.
LÊ CÔNG ĐỊNH LẬP BÀN THỜ CHO VIỆT NAM CỘNG HÒA RA SAO?
Trước ngày giỗ của Ngô Đình Diệm, Lê Công Định viết bài thể hiện sự ngưỡng mộ ông Diệm, cho ông Diệm có thể đưa Việt Nam “sánh ngang với Nhật Bản ở Á Châu” nếu không bị lật đổ, ví ông Diệm “một nhân vật từng có sự nghiệp vĩ đại của dân tộc ở thế kỷ XX”, “nhân vật lịch sử đã từng đấu tranh và ngã xuống vì quốc gia Việt Nam”, cho Ngô Đình Nhu là “một nhà tư tưởng lớn hiếm hoi của Việt Nam”, ước nguyện “phục toàn và tôn vinh tương xứng với sự nghiệp vĩ đại của ông”. Thông qua bài viết, anh ta chia sẻ nguyện ước với nhóm bạn bè với Lê Quốc Quân, Lê Công Định dành ngôn từ thành kính nhất bày tỏ sự cam kết sẽ đi theo “tấm gương” gia đình họ Ngô trước ngày giỗ Ngô Đình Diệm.
Ô hô, anh ta quên, hay anh ta không đọc sách sử ở cả hai phía trong cuộc chiến tranh giành độc lập, thống nhất đất nước. Chúng ta đánh giá ông Diệm là một người yêu nước theo kiểu ông ta, nhưng là một người có tội với đất nước. Trong một tập hợp lớn những ý kiến đánh giá của các học giả phương Tây đánh giá về Diệm là “độc tài”, “gia đình trị”, học thuyết Nhân vị, đảng Cần lao nhân vị mà Lê Công Định ca ngợi của Nhu được đánh giá như là “một sự pha trộn lộn xộn của những sắc lệnh của giáo hoàng và kinh tế mẫu giáo, tổ hợp với sự nghi ngờ những tư nhân thương gia, một sự e ngại đầu tư ngoại quốc, và một quan niệm là không thể thành đạt được gì ở Việt Nam nếu không có sự kiểm soát của chính phủ”. Cách thức “đoàn kết dân tộc” của gia đình họ Ngô là đưa Công giáo với 7% dân số Việt Nam là quốc giáo và đàn áp tín ngưỡng khác của 80% dân số. Đối với “bất đồng quan điểm” thì cách hành xử của Diệm là “thích thú trong việc đàn áp những đối lập chính trị. Đầu năm 1959, Diệm hợp thức hóa sự tàn bạo của mình bằng sự thiết lập những tòa án quân sự để xử những đối lập chính trị và xử tử hình trong vòng 3 ngày. Những tòa án này bắt giữ, điều tra và tuyên án những kẻ phạm tội” tiêu biểu qua tuyên bố “thà giết nhầm hơn bỏ sót”, “Thấy cộng sản ở đâu là phải bắn bỏ ngay, thấy ai tuyên truyền cho cộng sản cũng phải bắn bỏ ngay”
Tư tưởng “độc lập dân tộc” của Diệm thể hiện trong bài diễn văn từ Lyndon Johnson là “biên giới Hoa Kỳ không ngừng ở Đại Tây Dương và Thái Bình Dương, mà kéo dài, ở Đông Nam Á, tới sông Bến Hải, ở vĩ tuyến 17 của Việt Nam”. Cuốn sách “The Indochine Story”, A Committee of Concerned Asian Scholars, A Bantam Book, New York 1970, ghi rõ: “Lạm dụng quyền lực, độc tài, tham nhũng, coi thường cấp dưới, và không đếm xỉa gì đến nhu cầu của dân chúng một cách độc ác, đó là tấm gương mà gia đình họ Ngô để cho những bộ trưởng, nhà lập pháp, tướng lĩnh, tỉnh trưởng, trưởng làng mà họ Ngô dùng như những quân cờ noi theo. Báo cáo của cơ quan tình báo quốc gia CIA, soạn trong tháng 2.1957, mô tả chế độ Diệm như sau: “Chế độ Diệm phản ánh ý nghĩ của Diệm. Một chính quyền độc tài. Quyền lập pháp của quốc hội bị hạn chế gắt gao; quyền tư pháp chưa phát triển và tùy thuộc quyền hành pháp; và những nhân viên trong ngành hành pháp không gì hơn là những tay sai của Diệm… Quyền lực và trách nhiệm tập trung nơi Diệm và một nhóm nhỏ gồm có những thân nhân của Diệm, những người quan trọng nhất là Nhu và Cẩn. “… Sự chuyên chế của Diệm, sự thiên vị trơ trẽn của hắn đối với những người Công giáo tị nạn từ ngoài Bắc vào so với phần còn lại của dân chúng, và sự bạo hành của hắn đối với mọi người không đồng quan điểm chính trị với hắn đã tạo nên một sự liên kết chống hắn mà hắn rất sợ”.
Hài hước hơn nữa, khi dư luận vạch trần sự bịa đặt và sự dốt nát về lịch sử của Lê Công Định, không còn đường chối cãi, thì anh ta trơ trẽn thừa nhận: “Tôi chưa bao giờ tự xưng am tường sử học, vì đó là một lĩnh vực sâu rộng đòi hỏi nhiều năng lực và thời gian nghiên cứu, mà tôi thì chỉ dừng lại ở sự say mê học hỏi từ lịch sử cho riêng mình thôi”. Biết là dốt vẫn nói lăng nhăng thì thật là một kẻ tráo trở.
HỘI CHỨNG TÂM THẦN DÂN CHỦ
Sự tráo trở càng rõ hơn khi chỉ ít lâu sau khi lập bàn thờ ca ngợi công đức của ông Diệm, anh ta lại làm thơ ca ngợi một tướng lĩnh đã từng tham gia đội ngũ những kẻ đảo chính lật đổ và giết ông Diệm với những dòng thơ quá hài: “Từng thao lược, can trường xông trận mạc – Giặc thù phơi xác, máu loang chân” Vâng, chắc máu của ông Diệm mà Lê Công Định tôn thờ cũng đã loang chân chân kẻ mà ông làm thơ ca ngợi. Rõ ràng, với người từng học ở Mỹ nhiều năm, giỏi tiếng Anh, nghiên cứu và sùng bái về gia đình họ Ngô như Lê Công Định, những tư liệu này chắc chắn anh ta không thể không biết tới. Chỉ có thể lý giải là góc độ khác, anh ta muốn có sự hậu thuẫn, sự giúp đỡ tiền bạc và không chừng cả tiền đô (!) của đám cờ vàng bên kia đại dương, những kẻ hoang tưởng còn hơn cả Lê Công Định.
Thương thay cho một Lê Công Định với hào quang quá vãng. Cha mẹ sinh ra con đều mong muốn con của mình nếu không thành tài, có danh với đời thì không ai muốn nó đào mả tổ tiên, phỉ báng dòng tộc, bị cộng đồng ruồng bỏ. Nếu biết rằng cái trí, cái nhân của mình kém cỏi thì hãy về học lại cách làm người, vớt vát lại thanh danh rằng mình bị kẻ hoạt đầu lừa bịp nên ra nông nỗi ấy, chứ giờ đây lại thể hiện thêm rằng mình là bất đắc chí, giảo hoạt, bất lương thì có ông trời mới cứu được. Lời khuyên của dư luận với Lê Công Định là hãy luôn xem lại, xem hàng ngày cũng được clip nhận tội, khai hết đồng bọn và tội lỗi của mình.
Nguồn: tuanbaovannghetphcm.vn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *